Ronald Robertson

Tùng Dzũ

Blogger
  • Emailcontact.tungdzu@gmail.com
  • Phone0973.963.268
  • Birthday13 September, 1992
  • LocationĐà Nẵng, Việt Nam

NHỮNG GÌ TÔI ĐÃ HỌC ĐƯỢC SAU QUÃNG THỜI GIAN THẤT NGHIỆP KHI MỚI RA TRƯỜNG


 

Tôi đã làm những gì họ bảo tôi làm. Tôi đã học đại học. Tôi đã vay nợ. Tôi tốt nghiệp đúng hạn. Vậy tại sao, ba tháng sau khi tốt nghiệp mà tôi vẫn thất nghiệp?



Mùa hè năm 2010 lẽ ra là mùa hè của tôi. Worldcup đang diễn ra rầm rộ, tôi chỉ còn tháng nữa là đến sinh nhật lần thứ 23 và tôi vừa tốt nghiệp chương trình kinh doanh quốc tế Đại học Bang San Diego. Nhưng thay vì bắt đầu một sự nghiệp sang trọng trong lĩnh vực bán hàng hoặc quản lý quốc tế, tôi lại thấy mình là một sinh viên tốt nghiệp đại học vừa mới chuyển về nước. Đó là trong những giai đoạn thất vọng, thử thách và khó khăn nhất trong cuộc đời tôi.

Chính trong giai đoạn thất nghiệp và thiếu việc làm khó khăn này, tôi đã phát triển những thói quen và kỹ năng giúp tôi có cơ hội có được công việc mơ ước của mình.

Tôi đã lầm tưởng rằng có một tấm bằng bốn năm sẽ giúp tôi có cơ hội làm việc tại bất kỳ công ty nào. Nếu đó là năm 1980 thay vì năm 2010, đó có thể là một trường hợp. Nhưng tôi đã tốt nghiệp từ một hệ thống cổ xưa(hệ thống không phát triển nhiều kể từ thế hệ cha mẹ tôi), trong đó mọi người học đại học trong bốn năm và sau đó nghĩ rằng họ có thể mong đợi tìm được việc làm.

Theo một nghĩa nào đó, tôi phải bắt đầu lại con đường học vấn của mình. Nếu tôi muốn thành công,tôi phải hiểu đầy đủ về kinh tế của cuộc Đại suy thoái.

Tôi bắt đầu bằng cách đọc mọi thứ có thể về kinh doanh, tiếp thị và công nghệ.

Trong học kỳ cuối cùng của tôi tại San Dieogo State, người hàng xóm của tôi, Matt Decells đã cho tôi mượn một cuốn sách kinh điển "The 4-Hour Workweek" của Tim Ferriss. Giống như nhiều độc giả, tôi đã bị thổi bay.Đó không phải là tôi đã sẵn sàng buôn bán ma túy để mua vui và kiếm lợi.Đúng hơn là cuốn sách(mà Ferris đã phát triển sau một loạt bài giảng"Kinh doanh ma túy để giải trí và kiếm lời")đã mở ra cho tôi một cách suy nghĩ mới.Trước khi đọc cuốn sách này, tôi đã nghĩ rằng thế giới vận hành theo một lịch trình mà bạn phải làm những việc bạn ghét.

Những cuốn sách khác mà tôi đã mượn từ Matt học kỳ trước đã cho tôi thấy rằng có rất nhiều lựa chọn thay thế tốt hơn. Và tôi đi xuống hang thỏ.

Vì tình hình tài chính của tôi(kiệt quệ), tôi không đủ khả năng mua sách từ Barner & Noble của Modesto. Vì vậy,tôi đã làm điều mà một sinh viên tốt nghiệp đầy tham vọng, đang đi làm, thất nghiệp với thời gian đáng kể trong tay có thể làm: Tôi lái xe đến Barner & Noble mỗi ngày,chọn một cuộc sách và đọc cho đến khi tôi hoàn thành nó hoặc cho đến khi tôi mỏi nhừ.Thậm chí sau đó, tôi sẽ đánh dấu trang và quay lại vào cuối ngày hoặc ngày hôm sau để hoàn thành bài học này.

Tôi không thể nói tôi đã đọc bao nhiêu cuốn sách theo cách đó(Jason Fried, I owe you for Re-work). Tôi không nói điều này để khoe khoang. Tôi giải thích điều này bởi vì khi ai đó muốn điều gì đó, hầu như không gì có thể cản đường họ. Thật may mắn cho tôi, thứ duy nhất cản đường tôi và một hoàn cảnh tốt hơn là tiền mua sách.

Chính trong những buổi đọc say sưa này, tôi đã bắt gặp "Một ý tưởng đơn giản" của Stephen Key.Tôi đã theo dõi công việc của anh ấy kể từ khi biết đến tên anh ấy và các ý tưởng cấp phép trong Blog của Ferris.

Một trong những đoạn mở đầu của Key's opus, anh ấy nói về việc lớn lên ở Bắc California và cuối cùng anh ấy đã đến được thị trấn nông nghiệp nhỏ bé Modesto, Calif.

Tôi đã bị sốc.

Tôi không thể tin rằng Stephen Key, chủ đề của một chương trong một trong những cuốn sách yêu thích của tôi, người mà tôi đã tham gia hội thảo trên web và các cuộc gọi hội nghị, người có kỹ thuật và cách tiếp cận gọi điện đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi về bán hàng, một cư dân lâu đời của quê hương tôi.

Tôi đã nhớ mình đã lấy điện thoại ra và dành khoảng một giờ tới để soạn email ngắn gọn để gửi cho anh ấy.Ngày hôm sau,tôi nhận được một câu trả lời rất thân thiện và một lời đề nghị"thỉnh thoảng gọi cho anh ấy"để nói về lý lịch và sự nghiệp của tôi(chưa bắt đầu).

Mùa hè năm đó, chúng tôi đã hiểu nhau rất rõ qua vài lần trò chuyện và ăn trưa tại La Morenita.

Đó là ba năm trước đây. Cho đến ngày nay, Stephen tiếp tục là một người bạn tuyệt vời, cố vấn và hướng dẫn tôi trong cả cuộc sống cá nhân và nghề nghiệp của tôi.

Một trong những thách thức khi đến từ một vùng quê nhỏ là một người có thể không có người hướng dẫn kinh doanh để học hỏi.Họ có thể không nghĩ rằng có thể thành công với tư cách là một doanh nhân.Theo một cách nào đó, quan niệm đó có thể khá xa lạ. Rốt cuộc, chỉ những người đến từ các thành phố lớn mớt đạt được thành công trong kinh doanh.Đúng?

À, Stephen sống ở quê tôi. Và anh ấy đã làm được. Vậy tại sao tôi không thể? Hơn cả việc cung cấp hướng dẫn và lời khuyên, anh ấy đã chứng minh cho tôi thấy rằng việc đạt được những mục tiêu mà tôi mơ ước không chỉ là khả thi mà còn gần hơn tôi nghĩ.

Chúng tôi đã ở bên ngoài Barner & Noble ngay sau cuộc gặp đầu tiên khi anh ấy nói với tôi rằng thái độ thể hiện sự thành công hơn là bằng cấp hay các mối quan hệ và răng tôi là người có thái độ lý tưởng. Theo một cách nào đó, anh ấy đã tin vào tôi trước khi tôi sẵn sàng tin vào chính mình.

Có một người cố vấn như Stephen có thể là yếu tố quan trọng nhất giúp tôi đi đến con đường sự nghiệp đúng đắn.

Trong mùa hè đó, tôi quyết định chuyển đến Bay Area. Quang cảnh khởi động được phát triển nhanh chóng và tôi biết rằng tôi sẽ không có được một cơ hội bằng cách áp dụng cho một công việc từ 100 dặm. Tôi đã phải ở đó.

Một người bạn đại học vừa chuyển đến San Francisco từ Newyork để nhận việc tại Google. Một trong những điều tôi học được từ Stephen là đừng sợ xin lời khuyên,đặc biệt là từ những người đang làm gì bạn muốn làm.

Tôi đã liên hệ với Arman và hỏi làm thế nào mà anh ấy lại vào Google và hỏi tôi làm cách nào để làm điều tương tự. Arman rất vui khi chỉ cho tôi đúng hướng và thậm chí còn giới thiệu tôi với anh họ anh ấy, người lúc đó đang lãnh đạo nhóm tuyển dụng cho một công ty khởi nghiệp nổi tiếng là Zimride(cùng một nhóm sẽ thành lập Lyft).Tổ chức thực sự đang tìm kiếm những nhân viên bán hàng cấp dưới và Arman đã dành những lời tốt đẹp cho tôi.

Trong vài tháng tới, tôi đã được phỏng vấn bởi một số người từ Zimride: giám đốc chăm sóc khách hàng,nhân sự và cuối cùng là một số giám đốc điều hành, bao gồm cả chủ tịch.

Tôi nghe nói hết lần này đến lần khác rằng tôi là một người phù hợp văn hóa tuyệt vời cho công ty nhưng có một số e ngại về việc tôi thiếu kinh nghiệm làm việc. Sự lưỡng lự này đã khiến quá trình này bị rút ra nhưng cuối cùng Zimride đã đề nghị tôi một vị trí trên cơ sở thử việc một tháng.

Tôi đã thực sự rất vui. Tôi đã được trao một cơ hội và nếu tôi làm việc chăm chỉ và vượt quá mục tiêu mà họ đã đặt ra cho tôi, tôi có thể gia nhập công ty toàn thời gian.

Một tuần sau khi bắt đầu làm việc tại Zimride, một trong những giám đốc chăm sóc khách hàng đã giúp tôi trong quá trình gia nhập đã gặp tôi và nói rằng John Zimmer, chủ tịch, muốn nói chuyện với tôi. Tôi đã hạnh phúc! Đó sẽ là cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi với anh ấy kể từ khi đến công ty.Tôi rất nóng lòng được nghe thêm về tầm nhìn và kế hoạch của anh ấy đối với công ty cũng như cách tôi có thể giúp đỡ.

Nhưng nó sẽ không phải là kiểu trò chuyện như vậy.

Vào thời điểm tôi được nhận vào làm, công ty cũng đã thuê một tổng giám đốc. Người này đã được đưa vào để giúp mở rộng quy mô đội bán hàng và đạt được những mục tiêu tích cực.

Như John đã chỉ ra, tổng giám đốc đã quyết định thay đổi cơ cấu của đội bán hàng và vị trí của tôi đã bị loại bỏ. Tôi đã thất nghiệp.

John đã giảm nhẹ đòn giáng bằng cách nói với tôi rằng việc bị sa thải hoàn toàn không phải dấu hiện cho thấy đạo đức làm việc hoặc hiệu suất của tôi. Trên thực tế, anh ấy nói, cả đội và các đồng nghiệp rất thích tôi(và tôi vẫn là một fan cuồng nhiệt của đội và Lyft).

Đây có thể là một đòn giáng mạnh vào tinh thần của tôi: tôi đã không trụ được một tuần trước khi bị cho nghỉ.John đã đưa tôi đến vùng Vịnh.Và một trong những mục tiêu của tôi vài tháng trước đó là đến được San Francisco và bối cảnh khởi nghiệp.Và bây giờ tôi đã ở Bay Area. Tôi cám ơn anh ấy và đội đã giúp tôi đến đó.

Một tuần sau, tôi ở Palo Alto ăn trưa với bạn cùng phòng mới Stefan(chúng tôi là người quen từ Modesto).Stefan, người đã nhận ra rằng tôi có thể đang cảm thấy thất vọng,đã mời tôi đến tiệm Nola,ở gần văn phòng anh ấy ở Color.

"Đừng lo lắng, anh bạn.Chúng tôi sẽ tìm thứ gì đó cho bạn" - anh ấy nói."Tôi có những người bạn ở Google mà tôi có thể giới thiệu cho bạn. Tôi có bạn bè ở Facebook.Thêm vào đó, có rất công ty khởi nghiệp ở Pato Alto. TuneIn đang học đại học và Waze ở bên kia đường đối với Color,giống như nghĩa đen,ngay tại đó."

Stefan chỉ về phía đại lộ Ramona để thấy Waze ở gần như thế nào và cơ hội ở Palo Alto là nhiêu.

Tôi đã nghe rất nhiều Waze. Nhưng tôi có ấn tượng rằng công ty chỉ được đặt tại Israel.Tôi đã hoàn thành một dự án ở trường đại học về các doanh nghiệp ở Israel và tôi rất tò mò muốn xem văn phòng của công ty Mỹ như thế nào.

Tối lấy điện thoại ra và tìm kiếm TechCrunch và Crunchbase và sau đó là trang Waze để biết thêm thông tin. Tại đó, tôi thấy rằng Waze đang tìm kiếm một thực tập sinh quan hệ công chúng để giúp giới thiệu những câu chuyện quảng cáo,phát triển các chiến dịch truyền thông xã hội và hỗ trợ các nhiệm vụ tiếp thị khác.Tôi đã có kinh nghiệm trong loại công việc này và biết rằng tôi có thể cung cấp giá trị cho Waze và trở thành một tài sản.

Không thể giải thích được, trình duyệt trên điện thoại tôi đã nóng.Tôi nhìn Stefan, người lúc này đang phá hủy một chiếc bánh burrito jambalaya của Nola, và nói với anh ấy rằng tôi sẽ quay lại ngay.

"Bạn đi đâu?" anh hỏi với đang nhai đầy cơm.

"Tôi sẽ đến văn phòng Waze và tìm hiểu thêm thông tin về kỳ thực tập này!"

"Ngay bây giờ?"

"Vâng."

Stefan chỉ gật đầu và nói,"Tôi thích thái độ đó, chúc may mắn."

Tôi quay lại 10 phút sau với danh thiếp trên tay.

"Anh chàng Michael, Michal hay thứ gì đó, không có ở đó. Vì vậy, tôi đã gọi, để lại một hộp thư thoại và tôi sẽ gửi email cho anh ấy tối nay."

Tôi không biết rằng việc giới thiệu Waze hóa ra lại là cơ hội thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.

Nếu không nhờ những bài học mà tôi được khi còn là một sinh viên thất nghiệp, tôi đã không ở đây, viết bài này ngày hôm nay. Là một người mới tham gia vào nền kinh tế mới, tôi phải đối mặt với viễn cảnh "bạn có bằng cấp, giờ thì sao?" Phương pháp mới mà tôi học là tiếp tục học hỏi và chủ động tìm kiếm các mối quan hệ cố vấn và kết nối.

Tôi tiếp tục học và đọc, ngay cả sau khi tốt nghiệp. Trên đường đi, tôi đã gặp một số cố vấn thực sự thông minh và hào phóng, những người đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc có thái độ tích cực và lạc quan.

Nhưng có lẽ bài học quan trọng nhất của tôi trong hành trình từ đổ vỡ đến Newyork,mọi thứ chỉ là tạm thời. Tình hình hiện tại, cho dù ảm đạm hay nhạt nhẽo, sẽ không kéo dài mãi mãi. Ngay cả những lúc thấp thỏm nhất, tôi vẫn có sức khỏe tốt và tinh thần tốt nhất. Như nhà văn La Mã Publilius đã nói "Sức khỏe tốt và ý thức tốt là hai  trong số những phước lành lớn nhất của cuộc sống."

Mọi người thường có nhiều thứ họ cần để thành công bên trong: tham vọng và ý chí học hỏi.Ý chí học hỏi này có thể thúc đẩy họ tiếp cận với những người cố vấn và mạng lưới. Họ chỉ cần tin tưởng vào quy trình. Xét cho cùng, đó thường là những thời điểm khó khăn hoặc cố gắng nhất tạo tiền đề cho những cơ hội tốt nhất.    

P/s: đây là một bài chia sẻ của Eric Ruiz về kinh nghiệm những năm mới ra trường và hiện anh ấy đang làm việc Waze. Một bài học rất quý giá đối với những bạn trẻ sắp tốt nghiệp và chuyển sang trang mới của cuộc đời.



Nhận xét

Youtube